Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Nếu cậu ở đây

Đã có rất nhiều lúc, tớ cặm cụi làm việc gì đó một mình và thầm ước ao giá mà tớ có cậu ở đây, lúc ấy tớ sẽ không phải tự mình làm những việc như thế…

Khi tớ loay hoay đẩy những cái ghế trong buổi tiệc sinh nhật của nhỏ bạn, những tên con trai khác vì mải vui nên không để ý đến tớ. Nhưng nếu cậu ở đây, tớ biết mình sẽ không bao giờ cần phải làm một việc như thế. Thật nhanh chóng, cậu sẽ đứng lên, tiến về phía tớ và làm giúp tớ khiêng những chiếc ghế…
Đã hơn một lần tớ mắc kẹt giữa trưa nắng với cái xe đạp bị tuột sên, nhìn ra quanh quất và thấy những bóng người lướt qua vô tình. Tớ đành lủi thủi dắt xe tới tiệm sửa xe ở xa lắc lơ, tớ đi một mình và không có ai giúp đỡ. Nhưng nếu cậu ở đây, tớ biết mình sẽ chỉ cần đứng yên trên lề đường và nhìn một cái lưng áo ướt đẫm mồ hôi hì hụi gắn sên giúp tớ…
Nhiều lần đánh rơi bút chì hay cục gôm trong giờ học, tớ lui cui chui xuống gầm bàn tìm kiếm. Nhưng tớ biết nếu cậu ở đây, thì tớ sẽ chỉ cần ngồi yên đó thôi, không cần nói một lời nào thì tớ cũng đã có cậu cúi xuống nhặt gôm và bút chì giúp tớ…
Nhưng rồi…cũng có những lần, khi cuống cuồng giữa mớ thông tin hỗn độn trên Google cho bài thuyết trình ngày hôm sau, tớ lại nghĩ đến cậu. Nếu cậu ở đây, thì tớ biết mình cũng sẽ phải tự làm tất cả mà không có sự trợ giúp nào từ cậu hết. Nếu cậu ở đây, thì tớ vẫn sẽ phải tự mình xoay xở, vì cậu không giúp một kẻ đợi nước đến chân mới nhảy như tớ.
Nhiều lần gặp những bài toán khó, tớ mượn vở tên bạn ngồi cạnh để chép bài giải. Nhưng nếu cậu ở đây thì tớ biết tên bạn ngồi cạnh sẽ không bao giờ cho tớ mượn vở. Vì khi đó, tên bạn ngồi cạnh tớ chính là cậu. Cậu chỉ chịu giảng bài cho tớ thôi chứ không cho tớ chép bài giải cậu làm.
Có những ngày trực nhật tớ cắm cúi quét lớp rồi lau bảng. Tớ nghĩ đến cậu, nghĩ rằng nếu cậu ở đây, thì tớ cũng sẽ phải tự mình làm tất cả những việc tốn-mồ-hôi ấy. Nhưng tớ biết rằng nếu vì một sự cố nào đó mà chiếc giẻ lau bảng không vò nước được, thì chắc chắn cậu sẽ lên lau bảng giúp tớ. Nếu cậu ở đây và nếu chiếc giẻ lau khô queo, thì tớ biết cậu sẽ tình nguyện làm người hít bụi phấn thay tớ…
Cậu là như thế…là người sẵn sàng làm giúp tớ rất nhiều việc nhưng cũng chính là người để tớ một mình xoay xở với những việc khác. Cậu khiến tớ thấy mình rất con gái khi cậu giúp tớ đẩy ghế, sửa xe và nhặt những món đồ đánh rơi...và cậu khiến tớ thấy mình cần là một đứa con gái mạnh-mẽ biết tự-mình làm việc, khi cậu “bỏ mặc” tớ với những bài thuyết trình, những buổi trực nhật hay những bài toán khó không-được-phép-chép-bài-giải. Cậu đã luôn ở đây, luôn bên cạnh tớ nhưng không phải làm giúp tớ tất cả mọi việc; cậu đã cho tớ thấy rằng tớ phải tự đi trên đôi chân của chính mình...
Giờ đây, tớ vẫn đang đi trên đôi chân của chính mình, nhưng con đường tớ đi đã chẳng còn cậu nữa. Một ngày, cậu đột ngột bước ra khỏi con đường của tớ, cậu đi xa, xa tớ cả nửa vòng trái đất. Bao nhiêu lần tớ tự nhủ nếu cậu ở đây, bao nhiêu lần tớ ước giá mà cậu ở đây…Tớ những tưởng cậu đã mãi mãi bước ra khỏi con đường tớ đi, nhưng rồi cuối cùng không phải vậy, tớ nhận ra cậu vẫn còn ở đây, trong nỗi nhớ. Cậu vẫn còn ở đây… trong những niềm khích lệ khi tớ nhớ đến cậu, khi tớ sực thấy rằng mình không nên chép bài giải toán của tên bạn ngồi cạnh nữa. Và dù cậu không còn hiện diện trước mặt tớ, không còn là người mà tớ có thể trông thấy bằng hình ảnh thực và nghe thấy bằng tiếng nói thực, nhưng tớ biết cậu vẫn luôn ở đây, trong trái tim tớ.
Và tớ sẽ là một đứa con gái mạnh mẽ, cậu à. Còn cậu, tớ tin cậu sẽ học tốt và sống tốt ở nơi xa xôi ấy.

Không có nhận xét nào: