Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

Tình yêu ở lại

Đã hơn một năm, kể từ khi gã và nhỏ quyết định đường ai nấy đi, tạm dừng tất cả mọi thứ để tập trung cho việc học.


Bây giờ, gã và nhỏ đã trở thành tân sinh viên, hoàn thành ước nguyện của cả hai nhưng….không ai liên lạc với ai. Ừ, thì ai cũng đang vướng bận với rất nhiều rắc rối như chỗ ở, hồ sơ, công việc làm thêm….trong năm đầu bỡ ngỡ ở thành phố đông đúc, chật chội này. Gã nghĩ thế và cũng để thời gian trôi qua, cuốn đi mọi dự định, tính toán từ khi thi đại học xong….

Đã hơn một năm, kể từ ngày nhỏ thôi nhắn tin cho gã mỗi đêm, thôi chờ email của gã vào cuối tuần để cặm cụi sửa lỗi ngữ pháp Tiếng Anh trong ấy. Lí do gã đưa ra không thể nào chối cãi được. Tương lai, sự nghiệp - những từ ấy quá to tát, nhỏ không đủ dũng cảm để vượt qua nó. Nhỏ đành chấp nhận và lao đầu vào học và học. Rồi kì thi khó khăn cũng trôi qua, kết quả đối với nhỏ rất vừa ý. Bây giờ, nhỏ đã là sinh viên, lại làm lớp trưởng nữa, được khá nhiều anh chàng săn đón, có nhiều vệ tinh vây quanh nhưng nhỏ vẫn hững hờ. Nhỏ chờ đợi điều gì đó rất xa xăm….

Dạo này, gã cảm thấy căng thẳng vì quá nhiều rắc rối, nhất là vấn đề tài chính. Gã vừa phải cân bằng giữa lịch học dày đặc với công việc làm thêm của mình để đỡ bớt gánh nặng cho gia đình ở quê. Nhiều lúc, gã cần có một người hiểu được những tin nhắn trống, không có một kí tự nào của gã, cần một người chia sẻ những lo toan với gã. Gã tìm đến piano, tất nhiên là dùng ké trong quán cà phê nơi gã làm thêm. Đầu tiên là những nốt nhạc vu vơ, đứt quãng, sau đó là một đoạn nhạc và cuối cùng là cả bản nhạc. Cứ sau giờ làm, khi quán đã vắng khách, gã lại ngồi và trải lòng mình vào những bản nhạc, lúc réo rắt, lúc não nề, u uất, đầy tâm trạng. “Thôi, nghe mày đàn tao thấy buồn quá. Để tao chọn bài cho…Để xem nào….Đây, tình yêu ở lại…Hay lắm đấy…” - thằng bạn thân ân cần. Và nó cất tiếng hát “đã hết buồn và hết vấn vương….”. Gã cười. Ừ, đàn thì đàn….

Dạo này, nhỏ cảm thấy trống trải lạ thường. Nhiều khi nhỏ cầm di động lên, cầm mãi rồi lại bỏ xuống. Nhiều lúc chuông báo tin nhắn đến làm nhỏ hồi hộp. Không phải số gã, mà chắc gì bây giờ gã còn nhớ đến nhỏ, gã còn dùng số di động ấy. Nhỏ cười vào chính sự ngây ngô của mình. Gã bật radio. Giọng Hiền Thục vang lên thật ấm áp “đã hết buồn và hết vấn vương…” .Ừ, buồn làm gì nhỉ….Nhỏ cười…

Hôm nay sinh nhật nhỏ, bạn bè rủ nhau tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ tại một quán cà phê cũng nho nhỏ tại góc đường X.

Hôm nay, gã được yêu cầu làm người đánh đàn. Ông chủ muốn vậy và gã phải tuân theo. Quán vẫn đông khách như thường, nhưng hơi ồn ào vì một bàn ở ngay chính giữa. Bàn ấy được đánh dầu đỏ, có nghĩa là, được đặt bàn cho dịp sinh nhật.

Lần đầu tiên biểu diễn, gã hơi run. Đặt tay lên phím đàn, gã chả biết nên chơi bản nhạc nào…Thôi thì, dùng bài tủ vậy… “Đã hết buồn và hết vấn vương….và đã hết rồi ngày bão với mưa….” - giọng gã ấm áp vang lên….Sự im lặng bao trùm…..Chưa bao giờ gã đàn, hát và nhập tâm ca khúc đến như vậy. Gã cứ ngỡ là bài hát ấy được sáng tác cho chính mình, cho tâm trạng của gã trong những ngày qua. Gã nhớ nhỏ, nhớ rất nhiều nhưng gã không dám liên lạc, không dám nhắn tin. Gã sợ. Sợ rằng mình sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng trong tâm hồn nhỏ, sợ rằng mình sẽ khuấy động cuộc sống của nhỏ….Gã vẫn buồn, vẫn còn vấn vương và tình yêu của nhỏ, hình như, vẫn đọng lại trong gã…

Giọng hát ấy, cái dáng hình ấy làm nhỏ giật mình. Nhỏ như không tin vào mắt mình nữa. Đúng là gã rồi. Nhỏ chỉ muốn đứng dậy và bỏ chạy, chạy đi thật xa cái không khí này. Gã nhớ gã, nhớ rất nhiều……Những cảm xúc của ngày xưa như ùa về trong nhỏ. Nước mắt nhỏ rơi một cách vô thức….

“Đây là món quà đặc biệt mà quán chúng tôi gửi tặng đến bạn…..Chúc bạn một sinh nhật vui vẻ.” - giọng ông chủ vang lên sau khi bản nhạc kết thúc. Gã giật mình. Không phải vì tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người mà vì cái tên ấy. Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật nhỏ. Gã đưa mắt nhìn theo tay của ông chủ....

Ngoài kia, mưa đã tạnh, gió đã ngừng thổi. Mùa đông đang kéo về nhưng tối nay, ai cũng cảm thấy ấm áp lạ thường. Ừ, “đã hết rồi ngày bão với mưa….”.

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Thích một người...

Khi cậu bé lớp ba bỗng dưng bỏ trò bắn bi thường ngày để nằng nặc đến xin chơi nhảy lò cò chung với cô bé cùng lớp, đó là khi cậu bé đã bắt đầu biết thích một người…

Thích một người…là khi cậu nhóc lớp bốn thấy cô bé ngồi cạnh mình cười đẹp ghê, răng bạn ấy không sún giống răng mình, nhưng sau đó lại đắn đo rằng nếu răng hai đứa cùng sún giống nhau thì thích nhỉ?
Thích một người…là khi cô bé lớp năm phấn khởi đưa tấm thiệp mời sinh nhật cho cậu bé ngồi cạnh và cười rạng rỡ: “Con trai trong lớp tớ chỉ mời có mình cậu thôi!” mà không chút ngượng ngùng, để rồi vào ngày sinh nhật lại đỏ lựng má khi cậu bé ôm đến hộp quà còn đám bạn thì nhao nhao “Cô dâu ơi chú rể tới rồi kìa!”…
Thích một người…là khi thằng con trai lớp sáu bày trò giấu dép với đám bạn và xung phong làm người cuối cùng giữ chiếc dép của người bất hạnh kia. Để khi bị phát hiện, thằng con trai sẽ ngắc ngứ vụng về “Muốn phạt gì thì phạt đi, tui chịu hết!” và tư lự nghĩ thầm liệu mình có thể giấu trái tim của nhỏ?
Thích một người…là khi nhỏ con gái lớp bảy rượt thằng con trai chạy vòng vòng khắp lớp đòi cắt tóc. Nhỏ phồng má kêu đó là hình phạt thích đáng cho kẻ suốt ngày giấu đồ của người khác, để rồi sau đó cũng chính nhỏ lại len lén bỏ chỏm tóc vừa cắt được của kẻ đáng ghét vào cặp, ấn vào ngăn sâu nhất như sợ ai phát hiện…
Thích một người…là khi tên con trai lớp tám say sưa với quyển truyện Nguyễn Nhật Ánh mượn của chị hai…là khi hắn thấy lạ làm sao, nhân vật nữ nào sao cũng đẹp giống nhỏ của mình. Nhưng mà hắn chỉ mơ màng nhận vơ thế đấy thôi, chứ thật sự ai là của ai thì chưa biết chắc!
Thích một người, là khi tên con trai lớp chín biết chắc rằng mình đang…thích một người, vậy nên tìm đủ cách để có thể ở cạnh “đối phương”. Thích một người…là khi con gái ngồi sau xe con trai, biết tỏng hắn ta đòi chở mình đi học là có…nguyên do, nhưng con gái lại cứ giả vờ tự nhiên và bâng lâng nhìn ngắm những con đường…
Thích một người…là khi con gái lớp mười ngồi trên ghế đá sân trường, cắn môi nhìn lên những tầng lầu cao và tính xem mình cần lên bằng cầu thang nào để có thể đi ngang qua lớp hắn? Đến khi đi ngang qua thật rồi, con gái lại băn khoăn tự hỏi không biết hắn có nhìn thấy mình không đây?
Thích một người…là khi con trai lớp mười một hăng hái đòi làm “gia sư” giảng cho con gái những bài tập khó. Hắn làm gia sư giỏi thì giỏi thật nhưng lại…dữ, suốt ngày kêu con gái “ngốc” và còn “tranh thủ” cốc đầu con gái nữa. Nhưng hắn kêu “ngốc” không phải là muốn bảo con gái…chậm tiêu, ý hắn muốn nói là con gái ngốc không nhận ra…“chân tình” của hắn! Nhưng thật sự thì không biết ai ngốc hơn ai đâu, vì chỉ có những kẻ ngốc mới đi bảo người khác ngốc thôi.
…Cứ thế, những cảm xúc đáng yêu nhẹ nhàng lớn lên và tình yêu lớn dần lên... như một cái cây được ươm mầm bởi những yêu thương chân thành và bởi những điều ngốc xít đáng yêu…

Nếu cậu ở đây

Đã có rất nhiều lúc, tớ cặm cụi làm việc gì đó một mình và thầm ước ao giá mà tớ có cậu ở đây, lúc ấy tớ sẽ không phải tự mình làm những việc như thế…

Khi tớ loay hoay đẩy những cái ghế trong buổi tiệc sinh nhật của nhỏ bạn, những tên con trai khác vì mải vui nên không để ý đến tớ. Nhưng nếu cậu ở đây, tớ biết mình sẽ không bao giờ cần phải làm một việc như thế. Thật nhanh chóng, cậu sẽ đứng lên, tiến về phía tớ và làm giúp tớ khiêng những chiếc ghế…
Đã hơn một lần tớ mắc kẹt giữa trưa nắng với cái xe đạp bị tuột sên, nhìn ra quanh quất và thấy những bóng người lướt qua vô tình. Tớ đành lủi thủi dắt xe tới tiệm sửa xe ở xa lắc lơ, tớ đi một mình và không có ai giúp đỡ. Nhưng nếu cậu ở đây, tớ biết mình sẽ chỉ cần đứng yên trên lề đường và nhìn một cái lưng áo ướt đẫm mồ hôi hì hụi gắn sên giúp tớ…
Nhiều lần đánh rơi bút chì hay cục gôm trong giờ học, tớ lui cui chui xuống gầm bàn tìm kiếm. Nhưng tớ biết nếu cậu ở đây, thì tớ sẽ chỉ cần ngồi yên đó thôi, không cần nói một lời nào thì tớ cũng đã có cậu cúi xuống nhặt gôm và bút chì giúp tớ…
Nhưng rồi…cũng có những lần, khi cuống cuồng giữa mớ thông tin hỗn độn trên Google cho bài thuyết trình ngày hôm sau, tớ lại nghĩ đến cậu. Nếu cậu ở đây, thì tớ biết mình cũng sẽ phải tự làm tất cả mà không có sự trợ giúp nào từ cậu hết. Nếu cậu ở đây, thì tớ vẫn sẽ phải tự mình xoay xở, vì cậu không giúp một kẻ đợi nước đến chân mới nhảy như tớ.
Nhiều lần gặp những bài toán khó, tớ mượn vở tên bạn ngồi cạnh để chép bài giải. Nhưng nếu cậu ở đây thì tớ biết tên bạn ngồi cạnh sẽ không bao giờ cho tớ mượn vở. Vì khi đó, tên bạn ngồi cạnh tớ chính là cậu. Cậu chỉ chịu giảng bài cho tớ thôi chứ không cho tớ chép bài giải cậu làm.
Có những ngày trực nhật tớ cắm cúi quét lớp rồi lau bảng. Tớ nghĩ đến cậu, nghĩ rằng nếu cậu ở đây, thì tớ cũng sẽ phải tự mình làm tất cả những việc tốn-mồ-hôi ấy. Nhưng tớ biết rằng nếu vì một sự cố nào đó mà chiếc giẻ lau bảng không vò nước được, thì chắc chắn cậu sẽ lên lau bảng giúp tớ. Nếu cậu ở đây và nếu chiếc giẻ lau khô queo, thì tớ biết cậu sẽ tình nguyện làm người hít bụi phấn thay tớ…
Cậu là như thế…là người sẵn sàng làm giúp tớ rất nhiều việc nhưng cũng chính là người để tớ một mình xoay xở với những việc khác. Cậu khiến tớ thấy mình rất con gái khi cậu giúp tớ đẩy ghế, sửa xe và nhặt những món đồ đánh rơi...và cậu khiến tớ thấy mình cần là một đứa con gái mạnh-mẽ biết tự-mình làm việc, khi cậu “bỏ mặc” tớ với những bài thuyết trình, những buổi trực nhật hay những bài toán khó không-được-phép-chép-bài-giải. Cậu đã luôn ở đây, luôn bên cạnh tớ nhưng không phải làm giúp tớ tất cả mọi việc; cậu đã cho tớ thấy rằng tớ phải tự đi trên đôi chân của chính mình...
Giờ đây, tớ vẫn đang đi trên đôi chân của chính mình, nhưng con đường tớ đi đã chẳng còn cậu nữa. Một ngày, cậu đột ngột bước ra khỏi con đường của tớ, cậu đi xa, xa tớ cả nửa vòng trái đất. Bao nhiêu lần tớ tự nhủ nếu cậu ở đây, bao nhiêu lần tớ ước giá mà cậu ở đây…Tớ những tưởng cậu đã mãi mãi bước ra khỏi con đường tớ đi, nhưng rồi cuối cùng không phải vậy, tớ nhận ra cậu vẫn còn ở đây, trong nỗi nhớ. Cậu vẫn còn ở đây… trong những niềm khích lệ khi tớ nhớ đến cậu, khi tớ sực thấy rằng mình không nên chép bài giải toán của tên bạn ngồi cạnh nữa. Và dù cậu không còn hiện diện trước mặt tớ, không còn là người mà tớ có thể trông thấy bằng hình ảnh thực và nghe thấy bằng tiếng nói thực, nhưng tớ biết cậu vẫn luôn ở đây, trong trái tim tớ.
Và tớ sẽ là một đứa con gái mạnh mẽ, cậu à. Còn cậu, tớ tin cậu sẽ học tốt và sống tốt ở nơi xa xôi ấy.

Cậu đừng thích tớ nhé!

Tớ không muốn cậu thích tớ đâu. Vì sao à? Có hàng tỉ tỉ lí do để giải thích điều này với cậu.


Thứ 1:
Tớ không cần một người theo tớ 24/24 và đều đặn tấn công SMS làm hộp tin của tớ đầy ứ liên tục. Tớ cần một người chịu ngồi nghe tớ vạch những dự định điên rồ - nhưng phát huy được khả năng của tớ và giúp tớ lên kế hoạch thực hiện. Tớ cũng cần một người kiên nhẫn ngồi nghe tớ kể xấu con bạn vì nó dám cho tớ leo cây (chứ với người ta thì tớ chịu, không thể hé răng).
Thứ 2:
Tớ cần một tên bạn với cái đầu nóng như cậu. Một người biết sau này mình sẽ đứng ở vị trí nào và biết mình cần phải làm gì để đạt được vị trí ấy. Vì thế cậu là ứng cử viên sáng giá lên dây cốt tinh thần cho tớ mỗi khi tớ thất bại. Ngày tớ phỏng vấn thất bại vào công việc partime yêu thích, điểm thi thấp lè tè tớ đã rất buồn, nhưng cậu đã dẫn tớ lên tầng thượng của trường bắt tớ hét thật lớn trút bỏ căng thẳng. Rồi cậu cho tớ thấy tớ “giỏi” như thế nào vì đã dám thử thách bản thân dù cho có nếm mùi thất bại, trong khi có nhiều người còn chưa đủ tự tin thực hiện.
Thứ 3:
Tớ kết cái tính thẳng thắn dám chê tớ…tồ. Ấy ơi sợ mất lòng tớ còn cậu thì không hề. Cậu dám nói là tớ đang đi sai đường.Vì tớ đang “cưỡi ngựa xem hoa” chứ không tập trung nhắm vào cái đích cuối cùng cho tương lai. Tớ làm quá nhiều việc để thỏa mãn sở thích của mình chứ không nhắm vào mục tiêu cụ thể gì cả và cậu đã xung phong giúp tớ nhận ra được điểm mạnh của mình (cảm ơn cậu nhiều lắm).
Thứ 4:
Cậu không làm tớ đau tim khi hú họa mới SMS hỏi thăm. Và cũng không cần phải kiểm tra xem mắt cậu có đang theo dõi đối tượng nào khác không. Cậu không làm tớ phải suy nghĩ nhiều khi chọn quần áo đi dạo phố cùng cậu (trong khi cậu cứ luôn nổi bật hơn tớ, hừm..). Đi với cậu tớ thấy thoái mái 100%. Đã có lúc tớ xem cậu như một “cô bạn” gần gũi với tớ hàng ngày dù rằng cậu cứ la oai oái vì tớ dám cả gan “chuyển giới tính” cho cậu!
Thứ 5:
Cậu dám nói với tớ những thói xấu khi yêu, và cậu cứng nhắc thế nào khi chia tay. Mấy nàng mà nghe cậu nói xong thì có mà khóc thét. Với danh nghĩa là một cô bạn sư phụ tớ sẽ giúp cậu…cải tạo những cái xấu ấy để cậu còn tìm cho mình một cô nàng ngày ngày đưa rước (chứ tớ ngán cái bài ca độc thân của cậu lắm rồi).
Thứ 6:
Cậu - một tên kinh tế nhưng lại am hiểu thời trang, tớ - một đứa chuyên Anh, mù tịt xu hướng, vì thế cậu xung phong làm…xì tai lít (stylist) cho tớ để cải thiện lại cái tủ quần áo lỗi thời của tớ. Tớ nhớ buổi tiệc prom vừa rồi của khoa, trong khi còn loay hoanh với động quần jeans và áo thun rộng phùng phình, cậu đã xuất hiện lôi tớ đi dạo liền mấy shop chỉ để tìm ra bộ váy thích hợp với tớ nhất. Nhờ cậu mà tớ từ vịt trời thành thiên nga xinh xắn trước sự ngạc nhiên của bọn bạn.
Thứ n:
Tớ không muốn tình bạn mà tớ và cậu xây dựng bấy lâu bị những giận hờn của tình củm phá vỡ. Vì thế, tớ với cậu hãy cứ như bây giờ nhé, vô tư cùng nhau dạo phố mà không cần hai bàn tay phải đan vào nhau. Đừng thích tớ cậu nhé, để ngày mai thức dậy tớ không phải đau đầu suy nghĩ mặc gì để buổi tối đi dạo phố với cậu hihi.

Con gái cùng lớp

Nếu trước những em gái học lớp dưới, con trai thấy mình “tỏa sáng” và “có giá” bao nhiêu thì với con gái cùng lớp, con trai thấy mình chẳng ra cái cục kẹo cây đinh gì hết…

Đầu năm 11, lớp của con trai và con gái “tiếp đón” các nhóc lớp 10 lên giao lưu làm quen. Nghe giới thiệu về “bảng thành tích” học tập và thể thao của con trai, mấy nhóc tròn xoe mắt ngưỡng mộ. Có đứa còn xin nhận con trai làm “sư huynh” để sau này “chỉ giáo” mấy bài khó cho tụi nhóc. Con trai đỏ phồng mũi, gãi đầu cười rối rít. Kể từ hôm ấy, con trai có thêm những “tiểu muội” luôn nhìn con trai bằng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn…trìu mến.
Những lần mấy nhóc lớp dưới lên nhờ “sư huynh” chỉ bài, con gái cùng lớp ngồi nhìn con trai từ xa xa và…trề môi. Con gái nhăn mũi, gì chứ hắn tưởng mình “ngon” lắm hả? Con trai giảng bài xong, vẫy tay chào mấy nhóc rồi quay về góc lớp, bất chợt…đụng độ con gái và bị nhận ngay một cái le lưỡi:
Lêu lêu, đúng là cái đồ chỉ biết đi dụ khị con nít!
“Dụ-khị-con-nít” á? Con trai đã bao giờ bảo mấy nhóc lớp 10 lên hỏi bài mình đâu, là tự mấy nhóc lên tìm con trai mà! Con trai định lên tiếng “thanh minh” nhưng ngoắt cái con gái đã biến đi mất. Cái mẩu (tóc) đuôi gà trên đầu con gái lắc lắc, ra vẻ ta đây không cần nghe gì hết và cũng chẳng cần biết gì hết. Con gái luôn bướng bỉnh và “làm cao” như thế, con gái cũng chưa bao giờ hỏi bài con trai cả! Con gái đi hỏi những đứa con gái khác hay những tên con trai khác mà không bao giờ “thèm” hỏi con trai! Nếu trong mắt mấy nhóc em gái lớp dưới, con trai giống như một “super hero” thì trong mắt con gái, chắc con trai cũng chỉ bằng một cái…đinh tán là cùng!
Có một lần trời mưa, con trai gặp một em lớp dưới đứng tần ngần ở nhà gửi xe không về được. Con trai ga-lăng đưa áo mưa của mình cho em í mượn. Con trai đang cười (như mùa thu tỏa nắng) đáp lại lời cảm ơn của em í thì bỗng thấy...lành lạnh sống lưng. Vừa quay lại thì...bụp, cây dù của con gái bung ra xém trúng mặt con trai, cái tiếng mở dù chẳng hiểu sao lại lớn hơn bình thường và cũng...kì lạ hơn bình thường. Con gái lạnh lùng bước xuống sân trường. Hình như con trai còn thấy con gái... ườm xéo mình! Nhưng chẳng phải những đứa con gái luôn đòi hỏi con trai phải ga-lăng đó sao, không phải con trai đã vừa làm một việc rất ga-lăng với em lớp 10 í rồi còn gì?
Ngày thi đấu bóng rổ, sân trường huyên náo tiếng reo hò cổ vũ. Chẳng ai bảo mà mấy nhóc lớp 10 rối rít chuẩn bị nước cho đội của con trai. Mấy thằng cùng đội uống nước khí thế, đập vai con trai cười hà hà. Con trai vừa uống nước vừa nhìn quanh quất tìm...con gái. Con trai nhìn ra những người cổ vũ xung quanh, con trai nhìn lên những lan can trên lầu...giờ này chắc con gái đang ngồi trong lớp đọc truyện? Đội của con trai thắng trước sự ngưỡng mộ của mọi người...còn con gái... ừ có khi con trai còn chưa bằng một cái đinh gỉ trong mắt con gái nữa. Bỗng con trai thấy cái gì đâm vào tay mình: là mũi của một chiếc máy bay! Bên dưới cánh của chiếc máy bay giấy là dòng chữ: “ Định xây dựng hình tượng trong mắt mấy em lớp 10 chứ gì!”. Con trai vội vàng nhìn lên lan can. Không có bóng con gái...
Buổi tối. Con trai lăn qua lăn lại trên giường rồi đột nhiên ngồi bật dậy đi tới đi lui trong phòng. Con trai đi đến gần bàn học, gõ gõ ngón tay lên trang tập vừa giải xong một bài Lý khó. Bài này con gái chắc không biết làm, con gái yếu dạng này, con trai tự nhủ - nhưng dù gì con gái cũng sẽ tìm một tên con trai nào khác để hỏi về cách giải. Con gái nhất định sẽ không hỏi con trai (nhiều lần con trai muốn làm “gia sư” “phụ đạo” cho con gái nhưng không dám ngỏ lời, vì thế nào con gái cũng làm ra vẻ mình không-phải-là-mấy-nhóc-lớp-10 nên không cần con trai!). Còn cái máy bay sáng nay, con gái đã “gửi thư” đi thì bây giờ con trai cũng có thể “gửi thư” lại chứ hả? Cái điện thoại nằm nhấp nhổm trong tay con trai nãy giờ, nhưng làm thế nào chứ, chẳng lẽ lại đi nhắn với con gái là “Tui không cần xây dựng hình tượng trong mắt mấy nhóc lớp 10, tui chỉ cần xây dựng hình tượng trong mắt bà!”.
Nhưng như vậy thì đúng là kì quặc quá! Mà tại sao con trai lại phải nhắn một cái tin “sến” đến vậy cho con gái? Con gái đâu ngọt ngào dễ thương như mấy em lớp 10. Và trong khi mấy em lớp 10 xưng hô “ anh - em” nghe...trẻ trung bao nhiêu thì con gái lại già nua bấy nhiêu, lúc nào cũng “ ông - tui” “ tui - ông”. Đem ra so sánh thì con gái chẳng bao giờ bằng được mấy em lớp dưới hết!
Vậy mà chẳng hiểu sao cái người thua-kém-toàn-diện ấy lại đang gây thương nhớ cho trái tim...

Phim Hàn và con trai, con gái

Con gái vốn mê xem phim Hàn và vốn hay mơ mộng, vì vậy mà có lần con gái hỏi con trai: “Những câu chuyện trên phim có bao giờ có thật không nhỉ?”

Với con trai, phim ảnh và đời thực khác nhau như trời với vực. Con trai biết con gái vẫn mơ ước một ngày nào đó những tình tiết lãng mạn như phim sẽ xảy đến với mình. Nhưng con trai cũng biết mình chẳng bao giờ biến giấc mơ của con gái thành sự thật được, bởi vì…
- Con gái luôn mơ đến một chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai, nam tính và chơi thể thao giỏi. Trong khi diện mạo con trai ở mức hoàn toàn bình thường, con trai chơi đá bóng “tự phát” lông bông với đám bạn. Những hành động mà con trai cho là “manly” thì trong mắt con gái, chúng toàn là những việc ngốc xít trẻ con.
- Con gái bảo con trai trẻ con là vậy, thế nhưng vẫn luôn mơ màng đến một ngày nào đó, khi con gái giận thì chính con trai sẽ làm những trò thật...ngốc xít để xin lỗi con gái như những nhân vật nam trên phim. Nhưng rõ ràng con trai chẳng thể làm những trò ngốc nghếch như thế trong khi con gái toàn giận dỗi vô cớ như trẻ con!
- Con gái luôn tưởng tượng đến một bờ vai cho con gái mượn để khóc. Nhưng thật sự thì con trai - sau khi đã thu hết can đảm, chỉ có thể im re đặt khăn giấy trước mặt con gái thôi. Con trai thậm chí không dám rút ra một tờ khăn giấy để đưa cho con gái thật “tình củm” mà chỉ luýnh quýnh đưa cho con gái cả một bịch giấy to.
- Con gái vẫn luôn ganh tỵ khi xem cảnh nam diễn viên chính tận tình giảng giải và hướng dẫn nữ diễn viên chính làm những bài tập về nhà khó nhằn. Trong khi đó con trai lại dốt mù môn tiếng Anh, lúc nào cũng ù ù cạc cạc trong những giờ Listening và Speaking, mất hình tượng trầm trọng trong mắt con gái!
Những điều đó cộng thêm một danh sách dài ngoằng những điều không hoàn hảo nữa khiến con trai thấy tự ti trước con gái ( hay tự ti trước những anh chàng diễn viên phim Hàn). Nhưng thật ra vẫn còn những sự thật mà con trai không biết:
- Con trai (tất nhiên) không đẹp trai, không manly và không chơi thể thao giỏi như những anh diễn viên trên phim. Các anh í đúng là hoàn hảo thật, nhưng con trai hơn các anh í ở khoản… khoảng cách. Trong khi các anh ấy ở tận Xứ Kim Chi xa xôi thì con trai ở ngay cạnh con gái. Hơn nữa, thật tình mà nói thì… con gái thấy cái trò đá bóng lông bông ấy cũng thú vị. Hình ảnh con trai chạy hồng hộc, chuyền bóng hăng say cho hội bạn và tiếc nuối những pha bóng hụt, con gái nhìn cứ thấy… hay hay thế nào. Chỉ có điều, con gái nói thật ấy, con trai kiếm chỗ nào đá bóng chứ đừng đá lăng xăng ngoài đường nữa!
- Con gái đã giận nhiều lần rồi nhưng rõ ràng là chẳng lần nào con trai có những hành động xin lỗi lãng mạn hết; lại còn dám mắng con gái giận dỗi như trẻ con nữa! Thật ra con trai làm con gái thấy tủi thân lắm, nhưng mà… có lẽ cũng đã đến lúc để con gái bỏ bớt tính trẻ con đi. Con gái cũng phải lớn nữa mà, phải không?
- Đúng là con gái đã luôn mong chờ một bờ vai cho mình tựa vào để khóc. Con gái tưởng tượng nhiều lắm, tưởng tượng con gái sẽ rất hạnh phúc nếu được dựa lên vai con trai, cho dù đôi vai ấy có cứng đến mấy đi nữa… Nhưng sự thật là con trai chỉ đặt một bịch khăn giấy trước mặt con gái thôi. Một chút hụt hẫng, nhưng bộ dạng con trai lúc ấy làm con gái thấy…nao nao sao đó. Con trai cứ lúng túng như gà mắc tóc, vẻ quýnh quáng của con trai có lẽ cũng không bao giờ tìm được trên bất cứ một bộ phim Hàn nào. Vì cái bộ dạng lóng ngóng đặc biệt đó, con gái sẽ “ghi nhận” tấm lòng của con trai.
- Còn về cái khoản Anh Văn í, rõ ràng là con gái ăn đứt con trai rồi! Lúc nào con trai cũng như một cậu bé vụng về trong giờ học tiếng Anh ở lớp, có khi con gái còn phải “cứu viện” nữa! Nhưng trên đời này không ai hoàn hảo cả, và thật sự con gái rất ngưỡng mộ mỗi lần thấy con trai chăm chú tìm cách giải bài khó rồi giơ tay xung phong lên bảng làm bài trong giờ Toán! Kể cả khi con trai tìm ra cách giải chậm hơn lớp trưởng đi nữa, thì cái cách con trai đăm chiêu suy nghĩ trông rất tuyệt, con trai ạ!
Bấy nhiêu đó đã đủ để con trai tự tin hơn chưa nhỉ? Mà lần sau, con trai rủ con gái đi xem phim ở rạp chung với nhé, để con gái khỏi phải ngồi mơ mộng một mình nữa (dù không biết con trai sẽ ngủ gật sau mấy phút của bộ phim không-thuộc-thể-loại-phiêu-lưu đó!).
Và còn một điều đặc biệt nữa…đó là chuyện tình cảm trong những bộ phim luôn có thật nhiều khán giả, mọi diễn biến và bí mật của hai diễn viên chính luôn được mọi người biết đến, chăm chú theo dõi…Còn những bí mật giữa con trai và con gái thì chỉ có hai-người biết thôi nhỉ? Và đó lại là một câu chuyện thật đẹp theo cách riêng của nó, một câu chuyện không có ở trên phim…

Yêu lắm 12 ơi...

Năm 11 kết thúc, tôi chỉ cầu mong thời gian trôi nhanh để được tốt nghiệp ra trường. Bởi mỗi thành viên trong lớp đều có vẻ xa cách, giao tiếp hời hợt, chỉ lo học và thỉnh thoảng "ghét ngầm" nhau...
Tôi bước vào năm cuối cấp một cách miễn cưỡng, cố quên đi môi trường học tập ảm đạm...
Những ngày cuối năm 11...
Hai năm. Một khoảng thời gian đủ lâu để tôi thích nghi với sự chững chạc.
Đôi lúc tôi muốn có một cô bạn gái đứng trước mặt mình và nói: "Tôi không ưa bạn", hoặc bọn con trai trong lớp chọc ghẹo tôi. Tôi cũng mong bị ai đó ném vào đầu một nhúm giấy vo viên để tôi tức lên, giãy nãy, và..."phản pháo" lại...
Nhưng đó chỉ là những hình ảnh thời cấp hai xưa...
Lớp 11 - đủ lớn và đã biết suy nghĩ sâu xa. Vì thế, những bạn "không thích" tôi sẽ không bao giờ biểu lộ ra khuôn mặt, cử chỉ. Bên ngoài, họ vẫn nói cười, giao tiếp vui vẻ. Nhưng kì thực, tôi "nghe loáng thoáng" những sự "bình phẩm", và cảm nhận được những cái bĩu môi sau lưng mình.
Bọn con trai cũng đã lớn, đã biết tôn trọng phái yếu. Và tất nhiên, mọi người hành xử với nhau "kiểu người lớn" nên cuộc sống cũng vì thế mà "người lớn" nốt...Lớp không có lấy một cặp "tình nhân", và mọi người chỉ thích chơi thân với "bạn bên ngoài"....
Họ quan trọng từng con điểm và chẳng để ý đến những chuyến đi dã ngoại.
Tâm trạng của tôi: lạc lõng, buồn bã và nuối tiếc thời thơ ấu...
Quen rồi những sự hời hợt, nỗi cô đơn và những sự hiểu lầm giữa những cái đầu suy nghĩ phức tạp
Mong thời gian trôi nhanh...Sống trong một bầu không khí lớp học quá ngột ngạt, bao mâu thuẫn xô đẩy chen lấn, và phải mang vác một tính cách giả tạo, tôi chịu không được...
Vậy mà...
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước những điều bí mật được "phanh phui"...Nào là Bin và Jam đã từng...quen nhau (nhưng không công khai), và chia tay một tháng sau đó; nhỏ lớp trưởng từng "say nắng" một anh chàng ngồi cạnh mình; và cậu Fuyu đã từng...để ý tôi vào đầu năm học...Tất tần tật mọi chuyện, tôi "tổng hợp" được từ nhiều nguồn...Hai năm qua, vì mãi chúi mũi vào chuyện học, tôi chẳng hề quan tâm đến...
Thì ra, lớp mình cũng có những chuyện thật thú vị...
Lên 12, tự nhiên lớp tôi có nhiều nhân vật bắt đầu...để ý nhau công khai. Họ trở thành đề tài bất tận của những bạn còn lại trong lớp. Năm cuối cấp, chúng tôi học chung mỗi ngày 10 tiết, nên trò chuyện ngày càng nhiều...Những "tình cảm khó nói" dần nhen nhóm từ khi ấy, có thể là tình bạn, tình yêu, hoặc cái gì đó cao đẹp hơn...
Tôi phát hiện ra mình cười nhiều hơn...Tiết học nào đối với tôi cũng là sự thú vị, khi bạn bè pha trò hoặc thầy cô đùa ghẹo.
Tôi không còn học vì danh hiệu. Vì thế mà việc học trở nên nhẹ nhõm dù bài vở càng nhiều mỗi ngày. Đối với chúng tôi, bằng tốt nghiệp loại trung bình cũng được, miễn là đậu đại học và làm được những điều mình muốn khi chạm vào tuổi 18...
Tôi bắt đầu mong ngóng được đến lớp vào mỗi ngày. Vì khi ấy, tôi có thể quan sát cảnh anh chàng mọt sách "liếc mắt đưa tình" với cô bạn lớp phó, hay "xóm nhà lá" thường làm những trò quái đản, vui vui...Tôi cũng muốn được nghe những trận cãi nhau ùm trời từ hai nhân vật bàn cuối (có lẽ họ đang thích nhau đấy, hi hi)... Lớp mình ngày càng vui, lúc nào cũng có sự mới lạ...
Vì phải học hai buổi nên rất nhiều bạn ở lại trường để nghỉ ngơi sau khi học xong 5 tiết buổi sáng. Chúng tôi thường bày đủ trò để giết thời gian, khi thì tán phét, lúc lại...kể chuyện nhảm...Lớp học như một "trại tị nạn" khi bàn ghế xếp cạnh nhau la liệt, và mỗi người...nằm một góc để ngủ, nghe nhạc hoặc làm bài! Thỉnh thoảng, một số đứa lại "tự sướng" bằng những bức ảnh cực vui...
Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ những điều đang hiện hữu trước mắt. Vì không lâu nữa, chúng tôi sẽ phải rời xa trường, chia tay nhau...Không ngờ, năm cuối cấp cũng chính là lúc chúng tôi xích lại gần nhau nhất, nhiều kỉ niệm nhất và vui nhất...
o0o
Lớp học đang chí chóe..."Xóm nhà lá" không hiểu có chuyện gì mà làm nhóm nữ ở tổ 4 "nổi điên", họ rượt nhau, gồng tay, so chuột, thậm chí...ngắt nhéo, cấu xé, những tiếng thét inh ỏi cũng những tràng cười thả giàn liên tục cất lên. Giờ ra chơi nhộn nhịp như cái chợ...
o0o
Đêm đã khuya, tôi vẫn chong đèn học bài và hàng loạt tin nhắn bay tới tấp thông báo: "E hèm, ngày mai có áo lớp đó bà con!"...
Một cảm xúc lạ chợt xuất hiện, dâng đầy trong tim tôi...
Và tôi hiểu rằng, tôi đang yêu lớp mình, nhiều lắm lắm...